ACROPOLIS BIỂU TƯỢNG NỀN VĂN MINH HY LẠP
Trong tập quán xây dựng thời Hy Lạp cổ đại, Acropolis là một quần thể thành lũy thường được xây dựng trên địa hình đồi cao nhìn xuống khu dân cư. Acropolis bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp trong đó chữ Akro có nghĩa là cao, còn chữ polis tức là thành phố, được hiểu như là thành phố trên cao. Vào thời Hy Lạp cổ đại có rất nhiều các Acropolis ở các thành phố khác nhau nhưng Acropolis ở Athens là lớn nhất và nổi tiếng nhất.
Acropolis của Athens nằm trên một ngọn đồi đá có một địa hình phẳng trên đồi núi cao 150 m so với mực nước biển tại thành phố Athens. Acropolis bao gồm các công trình kiến trúc cổ kính, các cổ vật, đền đài từ thời cổ đại. Ngay sau khi cung điện được cất lên thì bức tường pháo đài khổng lồ cũng được xây dựng, dài 760 mét, cao 10 mét. Bức tường này đã phục vụ việc bảo vệ chính cho các cư dân nơi đây suốt hơn 3.300 năm. Các bức tường được xây dựng bằng các khối đá lớn và gắn với một loại vữa đất đặc biệt gọi là emplekton (tiếng Hy Lạp: ἔμπλεκτον).
Trong nửa sau của thế kỷ thứ V trước Công Nguyên, Athens chiến thắng chống lại người Ba Tư và thiết lập nền dân chủ thì cũng là lúc tư tưởng và nghệ thuật phát triển mạnh mẽ. Một nhóm các nghệ sĩ đưa ra các kế hoạch đầy tham vọng dưới sự lãnh đạo của chính khách người Athens là Pericles cùng với cảm hứng của nhà điêu khắc Pheidias, họ đã biến đồi đá thành một quần thể mang đậm kiến trúc đặc trưng của Hy Lạp cổ đại. Các kiến trúc sư như Iktinos, Kallikrates, Mnesikles và các điêu khắc gia là Pheidias, Alkamenes, Agorakritos đã góp phần tạo dựng nên các công trình kỳ vĩ này. Các công trình quan trọng nhất đã được xây dựng trong thời gian đó như: đền Parthenon, Erechtheon, Propylaea, lối đi đến Acropolis và đền thờ nhỏ Athena Nike.