THÚ VỊ CHUYỆN DINH THỰ VUA MÈO VƯƠNG CHÍNH ĐỨC
"Mèo" là một trong những tên gọi không chính thức mà người ta
dùng để gọi tộc người H’Mông trước đây.
Chuyện Bản thỏa ước đầu tiên của
người Mèo có kể rằng: “Thời Pháp đánh chiếm Đông Dương, quân Cờ Đen của Lưu
Vĩnh Phúc từ Trung Quốc sang sát cánh cùng nhân dân Việt Nam chống Pháp.Nhưng
sau hòa ước Pháp - Thanh (1885), quân Cờ Đen rút về nước, còn ba nhóm ở lại,
gồm: Lương Tam Kỳ đóng ở Bắc Kạn, Hoàng Sùng Anh đóng ở Lào Cai - Yên Bái,
Các dòng họ Mèo thống nhất chọn Vàng Dí Tủa (chi thứ 4 họ Vàng, dòng 33 bát)
làm thủ lãnh, một lần nữa chiến tranh xảy ra. Suốt 10 năm, bằng nghĩa khí và
kinh nghiệm chinh chiến dày dạn, Vàng Dí Tủa đã kìm hãm thế lực của quân Cờ
Đen Hà Quốc Trường. Nhưng không may, ông mất sớm.
Chàng thanh niên có tài thổi khèn Vàng Dúng Lùng được người H'Mông chọn làm
thủ lĩnh tiếp tục chiến đấu. Sau đó, tận dụng cơ hội Pháp và nhà Thanh liên kết
tấn công quân Cờ Đen, Vàng Dúng Lùng và đội quân Hươu nai xuống núi tiêu diệt
toàn bộ lực lượng của Hà Quốc Trường. Người Mèo làm chủ đất Đồng Văn rồi tiếp
tục chống Pháp và nhà Thanh. Sau nhiều trận đánh đẫm máu, đại diện phía Pháp
là là tướng Jenera Pecneucin cùng thủ lĩnh người Mèo Vàng Dúng Lùng với tên
mới là Vương Chính Đức cùng ký vào bản hòa ước".
Từ đó, người H'Mông ở Đồng Văn, Hà Giang được sống và làm ăn yên ổn trên
mảnh đất của mình từ Năm Khải Định thứ 13 (1928), nhà Nguyễn có sắc phong
“Biên chính khả phong” cho Vương Chính. Những người cao tuổi dân tộc Mông ở
xã Sà Phìn (huyện Đồng Văn) cho biết: "Cách đây một thế kỷ trước, dòng
họ Vương đã thống lĩnh toàn bộ vùng cao nguyên rộng lớn này và tự xưng Vương.
Sau khi trở thành vị vua Mèo quyền uy ở Đồng Văn, Vương Chính Đức đã chứng
kiến một giai đoạn dài những thăng trầm trong lịch sử của người Mông Đồng
Văn. Trong giai đoạn đó, Vương Chính Đức và người con trai ông, Vương Chí
Sình, đã trở thành huyền thoại của vùng đất này". |