Ngôi làng Trung Quốc đặt cược tương lai vào du lịch
Hebian là một trong nhiều ngôi làng đặt cược tương lai vào du lịch để thoát nghèo, nhưng đại dịch xảy ra khiến nó buộc phải thay đổi.
Huang Zhicheng ngồi uống bia trong một quán bar vắng khách. Ba năm dịch, anh không bán được một ly. Dù vậy, ông chủ 34 tuổi không quá lo lắng về tương lai. "Mọi thứ dần trở nên tốt hơn. Chúng tôi đã vượt quá mong đợi của chính mình", Huang nói, nhìn ra những ngọn đồi được bao phủ bởi rừng rậm, đồn điền chuối và cao su.
Khi Trung Quốc phong tỏa nghiêm ngặt đầu 2020, những ngôi làng miền núi hẻo lánh như Hebian (tỉnh Vân Nam) của Huang, đối mặt tương lai ảm đạm. Trước đó, Hebian đặt cược rất nhiều vào du lịch để thoát nghèo. Người dân vay món tiền lớn để đầu tư sửa nơi ở thành homestay.
Đại dịch ập đến. Chỉ sau một đêm, Hebian bị cắt đứt với thế giới bên ngoài. Đường vào làng bị phong tỏa. Người ở ngoài muốn vào phải có giấy phép. Các hạn chế đi lại được giữ nguyên trong phần lớn thời gian ba năm tiếp theo. Người dân buộc phải quay trở lại với nông nghiệp.
Hebian có nghĩa là "bên sông" theo tiếng Trung Quốc, bị cô lập. Phương tiện giao thông công cộng không đến. Du khách phải đi xe riêng từ thị trấn Mengla gần đó, băng qua nhiều biển cảnh báo cẩn thận voi hoang dã qua đường. Lối vào làng dễ bị bỏ qua vì không có gì đặc biệt. Đường làng trước kia là đường đất, trời mưa xe không thể đi vào. 20 năm trước, cả làng chỉ có một chiếc xe máy. Việc đến thị trấn cũng mất nhiều ngày.
Làng có khoảng 200 người sinh sống, đều thuộc dân tộc thiểu số Yao. Hầu hết người lớn tuổi không nói tiếng phổ thông. Cho đến gần đây, Hebian vẫn là nền kinh tế tự cung tự cấp. Dân tự trồng trọt hoặc đến các thị trấn lân cận làm công.
Vào 2015, trung bình họ chỉ kiếm 620 USD mỗi năm, cao hơn ngưỡng chuẩn nghèo không nhiều (405 USD). Hầu hết họ sống trong các ngôi nhà có tường làm từ bùn, không có hệ thống nước sạch. Nhiều người nợ nần. Nhưng nơi đây lại có nguồn tài nguyên thiên nhiên quý giá: phong cảnh đẹp với những ngọn núi, thung lũng.
Theo VietNamNet